Bởi đôi mắt biết cười khúc khích?
Hay bởi cả hai cùng sở thích
Nhớ người chẳng quan tâm đến mình?
Tôi nhớ em không cần phải chứng minh
Em nhớ người khác chẳng cần phân tích
Chỉ buồn nỗi mắt biết cười khúc khích
Không ghi danh dù tôi trình bày tôi.
Không cho riêng tôi đôi mắt ấy biết cười
Với tất cả không phân chia đối xử
Tôi nhớ em như kẻ không biết chữ
Ôm khư khư sách đọc vẹt hoài.
Em nhớ người ta thành tiếng thở dài
Tôi nhớ em tôi đành tự mối mai
Tay trái cầm tay phải dung dăng dung dẻ
Nói yêu em rồi khe khẽ gật đầu.
Đôi mắt em cho nỗi nhớ biết sâu
Cho chờ đợi mà không cần hò hẹn
Cho mỗi ngày trôi là ngày kỷ niệm
Nhớ làm em phải hắt xì hơi.
Biết nhớ em là mệt lòng tôi
Cũng chẳng biết làm sao thôi nhớ
Thôi cứ để vậy: tuổi học trò một thuở
Nếu biết vì sao thì cũng đã chẳng nhớ đâu
Sáng tác: Khuyết danh
0 nhận xét:
Đăng nhận xét